Khoa Kinh tế và Quản lý – 10 năm ngày trở về

“Nếu tôi được trở lại, tôi sẽ lấy thêm nhiều cánh hoa phượng rơi, để rồi ép vào những trang sách mãi còn với tôi”. Tiếng ca nhẹ nhàng của người nghệ sĩ kéo tôi về một miền ký ức – nơi len lỏi nhưng nỗi nhớ về thủa áo trắng xưa, về ngôi Trường yêu dấu – Trường Đại học Điện Lực.

Với mỗi người 50 mươi năm hẳn là một quãng đường dài để trải nghiệm và tận hưởng cuộc đời, còn với Trường Đại học Điện Lực, 50 năm qua mái trường này đã là cái nôi nuôi lớn ước mơ, hoài bão của biết bao thế hệ học trò tài tăng, nơi ngọn đèn tri thức luôn soi sáng tâm hồn của mỗi tà áo trắng tinh khôi. Tôi nhớ lắm những ngày mưa chuyển mùa đầu thu, chợt đến chợt đi, kéo theo cái mùi hơi đất nồng đậm đầu mũi, những ngày mới nhập học năm ấy. Đối với một đứa trẻ tỉnh lẻ như tôi, vào đại học là cả một niềm ao ước cháy bỏng, là đích đến của một quá trình phấn đấu, nỗ lực không ngừng. Với bề dày lịch sử trong sự nghiệp dạy và học, với những trang vàng chói lọi về thành tích, Trường Đại học Điện Lực như một thỏi nam châm thu hút những cô cậu học trò khắp các tỉnh miền bắc và  bắc trung bộ, nơi đám bạn cùng trang lứa với tôi khát khao được trải qua những năm tháng học trò hồn nhiên, thơ dại. Ngày đấy, giấc mơ trong tôi là được ngồi học trên những dãy bàn cũ kỹ, chằng chịt những công thức Toán học, giấc mơ tôi là được khoác chiếc áo trắng tinh, đeo tấm thẻ với khuôn mặt rạng rỡ và trên đấy có phù hiệu của ngôi trường danh tiếng này. Và rồi ước mơ đã thành hiện thực, tôi chính thức trở thành học trò khóa D5 ở Trường và là thành viên của lớp D5KTDN1 – Khoa Kinh tế và Quản lý. Cái diễm phúc được bắt đầu cuộc đời sinh viên này cứ khiến tôi cười ngây ngô như một đứa trẻ. Trong ngày nhập học, tôi tranh thủ tản bộ dưới hàng cây rợp bóng, nhìn ngắm 2 dãy lớp học ở hai bên, hít thở bầu không khí trang nghiêm nhưng cũng rất mộc mạc nơi đây. Sự tồn tại của mái trường này như một mầm sống nhân văn đang lớn dần tâm hồn tôi, cái cảm giác bị hút vào những ô cửa sổ đầy kiến thức kéo tôi bước đến con đường tìm kiếm đôi cánh riêng của mình, để rồi tôi có thể vút bay trên bầu trời rộng mở.

Giờ đây, khi cuộc sống và công việc đã cuốn tôi vào vòng xoáy vội vã nơi Thủ đô, trí nhớ lại là một cuốn phim chậm rãi xuất hiện kỳ diệu trong tâm tưởng, nó nhạy bén bắt lấy những cảm xúc mỏng manh nhất rồi tuôn trào với đầy hoài niệm. Hình ảnh những buổi học  đầu tiên, những điểm số đầu tiên cho đến tận những câu hát, những giọt nước mắt chia tay của Lễ chia tay giảng đường – Lễ Tổng kết cuối cùng cứ chợt đến như những câu chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua mà thôi. Cả những âm thanh giảng bài của các thầy, các cô cứ dịu êm ngấm tận đáy lòng tôi. 

Bạn bè của tôi – những đứa trẻ D5KTDN1 – Khoa Kinh tế và Quản lý đã cùng vui đùa, hờn dỗi, cùng học tập, cùng chơi đùa với tôi đã đem đến cho tôi thứ tình cảm trong sáng, hồn nhiên nhất mà những năm tháng lao vào cuộc sống tôi không thể tìm được.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày tôi đặt bước chân đầu tiên vào Trường, nhiều thầy cô đã đến và đi, nhiều lớp học sinh đã tốt nghiệp, chia xa mái trường, những phòng học mộc mạc, xưa cũ đã được thay bằng một ngôi Trường mới hiện đại và năng động. Khóa chúng tôi vinh dự là khóa D5 tức là khóa đại học thứ 5 của Trường, cùng trường bước vào một mốc son ý nghĩa.

Chào tuổi mới của Trường Đại học Điện Lực,  chào một mốc lịch sử mới của Khoa Kinh tế và Quản lý, chào những thầy cô mà em luôn kính trọng, chào những kỷ niệm đẹp đẽ trong từng lớp học, chào những kiến thức làm người đầy quí giá, chào niềm tự hào kiêu hãng của tôi… Và hẹn ngày về gặp lại nhân dịp Khoa 10 tuổi.

Nguyễn thị Thơ – Lớp D5KTDN1